Vợ coп Ьị taιι пạпп mất 2 пgàү mà cҺồпg kҺȏпg Ьιết vì mảι ƌưa Ь:ồ ƌι du lịcҺ, tắt ƌιệп tҺoạι sợ Ьị làm pҺιḕп
Minh – một người đàn ông ngoài 30, có công việc ổn định, vợ hiền con ngoan.
Nhưng dạo gần đây, Minh thay đổi. Anh bắt đầu cảm thấy chán ngán cuộc sống gia đình, trách nhiệm đè nặng,
và bị cuốn vào mối quan hệ vụng trộm với một cô nhân viên trẻ tên Trâm.
Cuối tuần đó, Minh nói dối vợ – chị Hạnh – rằng anh đi công tác gấp.
Thực chất, anh thuê resort cao cấp ở Đà Lạt để tận hưởng kỳ nghỉ lãng mạn cùng Trâm.
Trước khi đi, Minh tắt điện thoại. Anh muốn “sống trọn” với mối tình vụng trộm, không bị làm phiền bởi bất kỳ ai.
Còn Hạnh, trong lúc chăm sóc con gái nhỏ tên Bông (5 tuổi), đã gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng khi chở con đi chợ.
Chiếc xe tải mất thắng, đâm thẳng vào xe của hai mẹ con.
Cả hai được đưa vào bệnh viện cấp cứu trong tình trạng nguy kịch.
Bệnh viện cố gắng liên lạc người nhà, nhưng tất cả số điện thoại của Minh đều ngoài vùng phủ sóng
. Bạn bè, người thân, cả hàng xóm đều không rõ anh ở đâu. Hai mẹ con nằm trong phòng hồi sức,
Hạnh tỉnh vài lần nhưng chỉ thều thào gọi tên chồng.
Tới ngày thứ hai, Hạnh qua đời. Bé Bông cũng không qua khỏi vào chiều hôm đó.
Tang lễ diễn ra chóng vánh, buồn tẻ, trong sự vắng mặt của người chồng. Người thân chỉ biết rơi nước mắt.
Không ai hiểu tại sao Minh không về.
Ba ngày sau, Minh trở về nhà với tâm trạng hân hoan, nghĩ rằng mình đã có một kỳ nghỉ “đổi gió”.
Nhưng khi mở cửa, anh choáng váng khi thấy trước cổng là những vòng hoa trắng, bức ảnh vợ và con đặt trang trọng trên bàn thờ trong căn nhà lạnh lẽo.
Hàng xóm nhìn anh với ánh mắt khinh miệt.
Người dì ruột của vợ chỉ buông một câu:
– Về rồi đấy à? Vợ con anh nằm lạnh ngắt hai ngày trời, gọi mãi không được. Giờ về mà nhìn nữa đi.
Minh quỵ xuống, lắp bắp hỏi:
– Không… không thể nào… Hạnh đâu? Bông đâu rồi?
Rồi anh khóc òa khi biết mọi chuyện.
Anh đập đầu vào tường, gào thét trong đau đớn:
– Tại sao… tại sao lại là lúc đó? Chỉ hai ngày thôi mà…
Anh lặng lẽ đi tới mộ vợ con mỗi ngày sau đó, như một cái bóng.
Mỗi lần anh ngồi hàng giờ trước mộ, lặng lẽ đọc những tin nhắn chưa từng được nghe:
“Anh ơi, em bị tai nạn rồi… Bông chảy nhiều máu lắm… Anh nghe máy đi…”
“Anh đang ở đâu vậy? Cứu con với…”
Minh sống tiếp, nhưng không phải là sống – mà là tồn tại trong dằn vặt, ân hận.
Anh cắt đứt hoàn toàn với Trâm, bán nhà, chuyển về một vùng quê làm thiện nguyện, lập quỹ mang tên vợ con.
Mỗi năm đến ngày giỗ, anh đều đốt một chiếc điện thoại cũ – như một nghi thức nhắc nhở bản thân:
Chỉ một lần tắt máy, là cả đời không thể gọi lại được nữa.