Người mẹ đ/ơn th/ân bị mắ//ng m/ỏ vì để 2 con sinh đôi khóc trên máy bay

   

Người mẹ đơn thân bị nóng vì để 2 con sinh đôi bước trên máy bay,

đúng lúc không biết phải làm sao thì người đàn ông ngồi bên cạnh đã đưa ra một yêu cầu cô cô cảm người, hóa ra anh ta là…

 

Có thể tạo hình ảnh cho 5 người và em bé

Chuyến bay đêm từ Sài Gòn ra Hà Nội kín người.

Trong khoảng thời gian đó, tiếng động cơ không được gọi là tiếng khóc của bé sinh đôi trong khoảng một tuổi.

 Người mẹ trẻ mặt phương phạc, bồng bềnh một đứa trẻ, tay kia vỗ về trẻ con còn lại. Áo cô mồ hôi, mắt đỏ hoe.

Một người phụ nữ trung niên ngồi trước quay lại, ném:

 


—  Làm ơn làm con đi, ai mà chịu nổi!

Cô lí nhí xin lỗi, cố gắng ôm cả hai đứa trẻ cùng lúc, gương mặt đỏ bừng vì.

 Một vài hành khách lắc đầu, vài người nhăn mặt khó chịu. Không có ai giúp đỡ.

Đúng lúc đó, người đàn ông ngồi cạnh cô — từ đầu chuyến đến giờ im lặng — lên tiếng:

—  Chị cần tôi nhận giúp một bé không?

Cô gái. Anh khoảng ngoài bốn mươi, ăn mặc bình thường, lịch sự.

 Không có đồng hồ, không có kiểu. Nhưng ánh mắt thì đầy bình yên và ấm áp.

Có thể tạo hình ảnh cho 5 người và em bé

—  Em… em kiệt, phiền anh quá…  — cô ấp úng.

Anh cười nhẹ nhõm:
—  Không phiền đâu. Tôi từng chăm sóc con nhỏ, quen tay rồi.

Anh hỗ trợ lấy bé trai, ôm gọn trong tay, đưa ra mô-đun nhẹ nhàng.

Ngạc nhiên thay, thằng bé nín ngay. Bé còn lại cũng bắt đầu giảm bớt. Cô nhìn anh, mắt long lanh cảm động.

Một lát sau, người phụ nữ ban bạch lộc sang, mặt hơi chot bụng.

Không ai nói gì, nhưng hoàn toàn chắc chắn.

Máy bay cánh cánh. Cô cảm ơn. Anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi lấy vali da nhỏ trên cabin.

Một tiếp viên thì quá với người bên cạnh, mắt tròn xoe:


—  Anh Hoàng Minh đó! Chủ tịch HM Holdings!

Cả khoảng thời gian. Cô gái. Cái tên xa lạ với cô, nhưng ánh mắt mọi người đủ nói lên đây là người không tầm thường.

Trước khi rời máy bay, anh quay lại:
—  Vợ tôi mất khi con tôi mới 8 tháng. Tôi đã từng thấy cô ấy cũng ôm con vật vã như chị bây giờ.

Từ đó tôi hiểu — không có gì mạnh mẽ hơn một người mẹ đơn thân vẫn tiếp tục vững chắc.

Anh trao một tấm danh thiếp.
—  Nếu cần công việc hay điều gì đó, cứ gọi. Tôi không hứa giàu sang.

Nhưng người như chị, xứng đáng có ai đó giải tay ra.

Cô đứng chết tĩnh lặng, thẳng thắn. Hai đứa trẻ lúc này đã ngủ trong tay mẹ.

Đôi khi, vui lòng tốt giản dị nhất lại đến từ người có vị trí cao nhất.

 
Và một người mẹ, dù mệt mỏi, vẫn luôn là chiến binh thầm lặng yên tĩnh nhất trên đời.