Sau khi ly hôn, tôi và bé Na, con gái 5 tuổi của tôi, chuyển đến một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô. Ngôi nhà không lớn, nhưng đủ ấm cúng cho hai mẹ con.
Tôi muốn bắt đầu lại, một cuộc sống không còn bóng dáng đàn ông, không còn những tranh cãi, nước mắt hay những lời hứa hẹn chẳng bao giờ thành hiện thực.
Một năm trôi qua, tôi dần quen với nhịp sống mới: sáng đưa Na đi mẫu giáo, chiều vùi đầu vào công việc, tối về ôm con ngủ trong những câu chuyện cổ tích. Mọi thứ tưởng chừng đã ổn, cho đến một buổi chiều định mệnh.
Hôm ấy, tôi đi làm về muộn, trời nhá nhem tối. Vừa bước đến cửa, tôi thấy một hộp quà đặt ngay trước hiên nhà. Hộp được gói cẩn thận, buộc nơ đỏ, trông chẳng khác gì món quà Giáng sinh, dù bây giờ mới là tháng Mười.
Tôi nhíu mày, không nhớ mình có đặt gì hay ai đó gửi nhầm. Khi mở ra, tôi sững người. Bên trong là một thùng táo đỏ tươi, mọng nước, xếp ngay ngắn như vừa được hái. Góc hộp có một tấm thiệp nhỏ, nét chữ quen thuộc đến lạnh người: “Chúc em và Na luôn vui vẻ. Anh, Minh.”
Minh – chồng cũ của tôi.
Người đàn ông mà tôi từng yêu sâu đậm, từng hứa sẽ cho tôi cả thế giới, nhưng rồi chỉ để lại những vết sẹo chẳng thể lành. Một năm qua, anh ta không liên lạc, không hỏi han, không một lần thăm con. Vậy mà giờ đây, anh ta gửi táo? Tôi cười nhạt, cảm giác như bị xúc phạm. Táo thì có ý nghĩa gì? Một món quà rẻ tiền để xoa dịu lương tâm? Hay chỉ là trò đùa vô nghĩa?
Tôi chẳng buồn nghĩ thêm, nhét thùng táo xuống gầm bàn bếp, nơi tôi cất những thứ không quan trọng, rồi tiếp tục cuộc sống bận rộn của mình.
Ba ngày sau, khi đang dọn dẹp nhà cửa, tôi vô tình nhìn thấy thùng táo vẫn nằm im lìm dưới gầm bàn, phủ một lớp bụi mỏng. Bé Na chạy đến, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, táo này ăn được không? Con muốn ăn táo!” Tôi thở dài, kéo thùng ra, định sẽ vứt đi vì để lâu chắc táo đã hỏng. Nhưng khi mở nắp, tôi ngạc nhiên.
Những quả táo vẫn tươi nguyên, không một vết thâm. Tôi lắc đầu, nghĩ thầm chắc Minh đã chọn loại táo đắt tiền để “khoe mẽ”. Tôi lấy hết táo ra, định đem bỏ, nhưng rồi một thứ bất ngờ rơi ra từ giữa thùng.
Một chiếc hộp nhỏ, bằng gỗ, được giấu khéo léo dưới lớp táo. Tim tôi bỗng đập nhanh. Tôi mở hộp, bên trong là một cuốn sổ tay nhỏ, bìa da cũ kỹ, cùng một lá thư gấp đôi.
Tôi nhận ra ngay cuốn sổ – đó là cuốn nhật ký mà tôi từng viết thời còn yêu Minh, nơi tôi ghi lại những giấc mơ, những ngày hạnh phúc và cả những nỗi đau khi hôn nhân tan vỡ. Tôi run run mở lá thư. Nét chữ của Minh hiện ra, vẫn gọn gàng như trước:
“Ngân, anh biết em sẽ không muốn nhận bất cứ thứ gì từ anh. Nhưng xin em, hãy đọc hết những gì anh viết trong cuốn sổ này. Anh nợ em và Na quá nhiều. Minh.”
Tôi lật cuốn sổ, ngỡ ngàng khi thấy những trang giấy tôi từng viết giờ đầy những dòng chữ mới, được viết xen kẽ bằng mực xanh – chữ của Minh.
Anh đã đọc hết nhật ký của tôi, từng dòng, từng chữ. Bên cạnh những giấc mơ tôi viết về một gia đình hạnh phúc, anh ghi: “Anh đã sai khi không trân trọng giấc mơ này.” Bên cạnh những dòng tôi kể về nỗi đau bị phản bội, anh viết: “Anh không mong em tha thứ, nhưng anh sẽ dành cả đời để chuộc lỗi.”
Càng đọc, tôi càng nghẹn ngào. Minh kể rằng sau ly hôn, anh rơi vào trầm cảm, nhận ra mình đã đánh mất điều quý giá nhất. Anh đã âm thầm theo dõi cuộc sống của tôi và Na từ xa, không dám xuất hiện vì sợ làm mẹ con tôi tổn thương. Thùng táo không phải ngẫu nhiên.
Đó là loại táo tôi yêu thích nhất thời còn yêu nhau, loại táo mà tôi từng nói đùa rằng “chỉ cần ăn nó, mọi buồn phiền sẽ tan biến”. Anh chọn táo để gợi lại ký ức, để nói rằng anh vẫn nhớ những điều nhỏ nhặt về tôi.
Nhưng điều khiến tôi bật khóc là trang cuối của cuốn sổ.
Minh viết rằng anh đã phát hiện mình mắc bệnh hiểm nghèo, chỉ còn vài tháng để sống. Anh không gửi quà để xin quay lại, cũng không mong tôi tha thứ. Anh chỉ muốn để lại một món quà cuối cùng, một lời xin lỗi chân thành, và hy vọng tôi sẽ giữ cuốn sổ này để một ngày nào đó, Na có thể hiểu rằng cha nó, dù đã sai lầm, vẫn luôn yêu thương con bé.
Tôi ôm cuốn sổ, nước mắt rơi lã chã. Thùng táo tôi từng coi thường giờ như một lời nhắn nhủ cuối cùng từ Minh, người đàn ông tôi từng yêu, từng hận, và giờ đây, tôi chẳng biết phải cảm nhận thế nào.
Tôi nhìn ra cửa, nơi ánh hoàng hôn đang tắt dần, và tự hỏi: Liệu tôi có nên gặp anh ấy một lần cuối, để nói rằng tôi đã tha thứ?