Gιa ĐìпҺ 3 Ngườι Ra Đι Vì Đuṓι Nước, Đaпg Tổ CҺức Lễ Taпg TҺì Đứa Bé Bật Dậү KҺιếп Cả Làпg Sửпg Sṓt…
Chiều tà ngày thứ Bảy, ngày 15 tháng 3 năm 2024, cả làng Phú An chìm trong không khí u ám, nặng nề.
Tin tức về gia đình anh Tuấn, một người thợ mộc chăm chỉ, gặp nạn tại hồ Thủy Tinh lan nhanh như ngọn gió lạnh thổi qua cánh đồng.
Anh Tuấn, vợ là chị Mai và cô con gái tám tuổi tên Linh được phát hiện chết đuối.
Thi thể của họ nằm cách nhau chỉ vài mét dưới làn nước đục ngầu. Dân làng xì xào kể rằng cả nhà đi dã ngoại cuối tuần nhưng không may trượt chân gần mép hồ. Một tai nạn đau lòng không ai ngờ tới.
Căn nhà nhỏ của gia đình anh Tuấn giờ đây ngập trong tiếng khóc ai oán. Ba cỗ quan tài gỗ được đặt ngay ngắn giữa sân
sân nhà, phủ vải trắng. Trên mỗi cỗ quan tài là di ảnh của anh Tuấn, chị Mai và bé Linh.
Gương mặt cậu bé vẫn còn nét hồn nhiên, nụ cười trong trẻo. Cờ tang trắng phấp phới trước ngõ, hòa cùng tiếng kèn trống não nề từ đội nhạc lễ
thuê. Bà Hạnh, mẹ anh Tuấn, ngồi bệt bên linh cữu, đôi mắt đỏ hoe, cạn khô nước mắt.
“Con ơi, cháu ơi,” tiếng bà thều thào như xé lòng những người xung quanh.
Dân làng đến viếng, người xót xa, kẻ tò mò, nhưng ai cũng cảm nhận được nỗi đau mất mát không gì bù đắp.
Khi nghi lễ khâm liệm chuẩn bị diễn ra, không khí càng thêm nặng nề.
Ông Mười, người làm lễ, cẩn thận đặt từng tấm vải trắng lên thi thể, miệng lẩm nhẩm đọc kinh.
Đám đông đứng chật sân, một vài người thì thầm về những câu chuyện kỳ bí quanh hồ Thủy Tinh, nơi từng có người chết đuối nhiều năm trước,
được đồn là có ma quỷ. Bỗng nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên từ cỗ quan tài của bé Linh.
Cả đám đông im bặt, ánh mắt đổ dồn về phía đó. Rồi, trước sự kinh hoàng của mọi người, nắp quan tài khẽ động, và bé Linh ngồi bật dậy.
Tiếng hét thất thanh vang lên, vài người bỏ chạy, kẻ ngã quỵ. Bà Hạnh giật mình, lao đến ôm chầm lấy cháu, nhưng lập tức khựng lại.
Đôi mắt Linh trống rỗng, không chút biểu cảm, cơ thể lạnh ngắt như vừa từ dưới nước lên.
“Linh ơi, con sống rồi sao?” Bà Hạnh run rẩy gọi, nhưng cậu bé không đáp, chỉ ngồi im, ánh mắt hướng về phía xa như nhìn xuyên qua mọi người.
Cả làng Phú An chấn động, không biết đây là phép màu hay điềm báo của một sự thật kinh hoàng.
Tiếng hét của bà Hạnh vang vọng giữa sân nhà, hòa lẫn với tiếng la hoảng của những người chứng kiến.
Một vài người già ngã quỵ, ôm ngực vì kinh hoàng, trong khi đám trẻ con chạy tán loạn ra ngõ, miệng lẩm bẩm “ma quỷ, ma quỷ.”
Ông Mười, người làm lễ, đánh rơi cả nắm hương, mặt tái nhợt.
“Trời ơi, chuyện gì thế này?” ông lẩm bẩm, lùi lại vài bước, tay run chỉ vào bé Linh.
Bà Hạnh, dù đau đớn và hoảng loạn, vẫn ôm chặt cháu nội, nước mắt chảy dài. “Linh ơi, con sống lại rồi phải không?” bà gọi. Nhưng Linh không đáp.
Đôi mắt cậu bé trống rỗng, làn da trắng bệch như sáp, cơ thể lạnh ngắt. cậu bé ngồi im, không nói, không cử động,
chỉ thỉnh thoảng chớp mắt chậm rãi, khiến những người xung quanh rùng mình. Một bà cụ hàng xóm thì thào:
“Hồn ma nhập xác rồi, không phải con Linh đâu.” Lời nói ấy như đổ thêm dầu vào lửa, khiến đám đông càng xôn xao.
Dân làng Phú An chia thành hai luồng ý kiến. Một nhóm, chủ yếu là người già, tin rằng đây là điềm xấu.
Họ nhắc lại những câu chuyện cũ về hồ Thủy Tinh, nơi từng có người chết đuối hàng chục năm trước, được đồn là bị ma quỷ kéo chân.
Ông Tư, người lớn tuổi nhất làng, khăng khăng đòi mời thầy cúng về trấn yểm ngay lập tức, sợ rằng hồn ma của Linh sẽ mang tai họa cho cả làng. “
Tao sống hơn 70 năm, chưa thấy chuyện gì kinh dị như vậy,” ông Tư run run nói, tay chống gậy.
Trong khi đó, nhóm thanh niên, dẫn đầu là anh Đức, một giáo viên tiểu học, phản đối chuyện ma quỷ, cho rằng đó là mê tín và phải đưa bé Linh đi bệnh viện kiểm tra ngay.
Anh Đức quả quyết, nhanh chóng gọi điện cho trạm y tế xã yêu cầu hỗ trợ.
Một số người trẻ đồng tình, nhưng không khí vẫn căng thẳng bởi ánh mắt vô hồn của Linh khiến ai nấy đều bất an.
Bà Hạnh, dù mừng vì cháu còn sống, lại bị xé nát bởi nỗi sợ.
Linh không ăn, không uống, không nói chuyện, chỉ ngồi im trên ghế, ánh mắt lạc lõng.
Một người cô họ của anh Tuấn, chị Thảo, khóc nức nở: “Hay là con bé chưa chết thật? Nhưng sao nó lại thế này?
Trời ơi, nhà này khổ quá.” Gia đình rơi vào tranh cãi. Một số người muốn giữ Linh ở nhà để theo dõi, số khác đồng ý với anh Đức,
khuyên đưa cậu bé đi bệnh viện ngay. Cuối cùng, anh Đức và vài thanh niên quyết định đưa Linh đến trạm y tế xã.
Khi xe máy chở Linh đi qua con đường làng, cả xóm đổ ra nhìn, thì thầm to nhỏ. Một vài đứa trẻ chạy theo, tò mò nhưng không dám đến gần.
Tại trạm y tế xã, cô y tá trẻ tên Ngọc luống cuống kiểm tra bé Linh.
Nhịp tim cậu bé yếu đến mức gần như không phát hiện được, nhiệt độ cơ thể thấp bất thường, chỉ khoảng 34°C. “
Lạ quá, sao con bé sống được trong tình trạng này?” cô Ngọc lẩm bẩm, giọng run.
Không đủ thiết bị, cô đề nghị chuyển Linh lên bệnh viện huyện ngay lập tức. Anh Đức và bà Hạnh, dù lo lắng, vẫn đồng ý.
Trên đường đi, Linh vẫn im lặng, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ xe cứu thương, như đang tìm kiếm điều gì đó.
Tại bệnh viện huyện, các bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện, kết quả khiến họ sững sờ.
Linh vẫn còn dấu hiệu sự sống, nhưng nhịp tim chỉ khoảng 30 lần mỗi phút, huyết áp thấp bất thường.
Điều kỳ lạ hơn là não bộ của cậu bé không có dấu hiệu tổn thương nghiêm trọng dù đã ở dưới nước nhiều giờ.
Bác sĩ trưởng khoa, ông Quang, lắc đầu: “Tôi làm nghề hơn 20 năm, chưa thấy trường hợp nào như thế này
. Có lẽ con bé rơi vào trạng thái chết lâm sàng, nhưng bằng cách nào đó sống lại.”
Tin tức về Linh lan nhanh khắp làng Phú An.
Một số người cho rằng đây là phép màu, nhưng nhiều người khác vẫn nghi ngờ. Ông Tư kể lại câu chuyện cũ về hồ Thủy Tinh:
“Hồi tao còn nhỏ, có một người chăn trâu chết ở đó. Dân làng nói là bị ma quỷ kéo xuống, giờ chuyện này không đơn giản đâu.”
Những lời đồn đại lan rộng, khiến không khí trong làng càng thêm nặng nề.
Anh Đức quyết định tìm hiểu thêm về vụ tai nạn. Anh đến gặp ông Năm,
một người chăn trâu gần hồ Thủy Tinh chiều hôm xảy ra vụ việc.
Ông Năm, sau một hồi ngập ngừng, tiết lộ rằng đã nghe tiếng cãi vã từ phía gia đình anh Tuấn trước khi tai nạn xảy ra.
“Tao nghe tiếng anh Tuấn quát gì đó, rồi tiếng chị Mai khóc, sau đó thì im lặng. Tao tưởng họ đi về rồi,”
ông Năm run run kể, ánh mắt đầy sợ hãi. Một manh mối khác đến từ bé Na, con gái hàng xóm, chỉ mới 10 tuổi.
Na kể với mẹ rằng chiều hôm đó, nó thấy một người mặc áo đen đứng gần hồ, nhìn chằm chằm vào gia đình anh Tuấn. “Con sợ quá, không dám nói với ai.
Người đó cao, đội mũ, đứng dưới gốc cây bàng,” Na lí nhí kể. Lời kể của Na khiến anh Đức rùng mình.
Anh bắt đầu nghi ngờ rằng cái chết của gia đình anh Tuấn không phải tai nạn đơn thuần.
Dân làng bắt đầu bàn tán xôn xao.
Một số người nhắc lại rằng hồ Thủy Tinh từng là nơi xảy ra nhiều vụ chết đuối kỳ lạ. Có người kể về một cô gái trẻ tự tử ở đó cách đây 20 năm.
Từ đó, nhiều người tin rằng nơi này bị yểm lời nguyền.
Những câu chuyện ma mị hòa lẫn với nghi ngờ về một vụ án mạng khiến cả làng Phú An chìm trong nỗi sợ hãi và tò mò.
Vài ngày sau, tình trạng của bé Linh càng khiến mọi người hoang mang.
Một đêm, bà Hạnh giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng bước chân trong nhà. Bà run rẩy bước ra, thấy Linh đứng giữa sân,
ánh mắt hướng về phía hồ Thủy Tinh, lẩm bẩm những câu không ai hiểu: “Họ ở dưới đó, không đi được.
” Giọng Linh đều đều như nói trong vô thức. Bà Hạnh hoảng loạn gọi, nhưng Linh không đáp, chỉ quay lại nhìn bà với ánh mắt lạnh lẽo.
Sáng hôm sau, Linh bất ngờ lấy than vẽ lên tường nhà một hình ảnh kỳ lạ: một vòng tròn lớn,
bên trong là những ký tự ngoằn ngoèo, giống chữ cổ hoặc phù chú.
Dân làng đổ xô đến xem, càng thêm kinh hãi.
Ông Tư khẳng định đây là dấu hiệu của ma quỷ: “Con bé bị ám rồi.”
Anh Đức cho rằng Linh có thể bị sốc tâm lý nặng, nhưng không ai dám chắc.
Anh quyết định tìm hiểu sâu hơn về gia đình anh Tuấn. Anh đến gặp anh Phong, bạn thân của anh Tuấn, để hỏi thêm thông tin.
Phong tiết lộ rằng anh Tuấn gần đây rất căng thẳng: “Tuấn nói với tao là nó nợ một khoản tiền lớn, bị bọn cho vay nặng lãi dọa.
Có lần Tuấn bảo bọn đó còn theo dõi cả nhà nó.” Lời kể của Phong khiến anh Đức lạnh sống lưng.
Anh nhớ lại lời bé Na về người mặc áo đen, liệu có liên quan?
Chị Liên, hàng xóm của anh Tuấn, kể rằng chị Mai từng tâm sự về cảm giác bị theo dõi: “Mai bảo dạo này cứ thấy người lạ lảng vảng quanh nhà
. Có đêm nghe tiếng bước chân ngoài ngõ, nhưng ra xem thì không thấy ai.”
Những chi tiết này càng khiến anh Đức nghi ngờ rằng gia đình anh Tuấn đã bị nhắm đến trước khi tai nạn xảy ra.
Tối hôm đó, anh Đức cùng vài thanh niên trong làng, gồm Hùng và Nam,
lén lút ra hồ Thủy Tinh để tìm manh mối. Dưới ánh trăng mờ, họ lục soát khu vực gần bờ hồ.
Sau một hồi tìm kiếm, Hùng phát hiện một chiếc túi xách cũ kỹ bị vùi dưới bụi cây. Bên trong là giấy tờ vay nợ với chữ ký của anh Tuấn,
liên quan đến một tổ chức tín dụng đen ở thị trấn lân cận. Số tiền lên đến hàng trăm triệu đồng, một con số không tưởng với một thợ mộc như anh Tuấn.
Chưa kịp định thần, Nam tìm thấy một mảnh vải dính máu khô gần đó, giống một phần áo khoác màu đen.
Cả ba tái mặt, quyết định báo công an.
Một tuần sau, bé Linh bắt đầu nói những câu rời rạc dưới sự chăm sóc của một bác sĩ tâm lý từ thành phố.
Trong căn phòng nhỏ của bệnh viện, Linh nắm chặt tay bà Hạnh, giọng run: “
Có người đẩy bố, đẩy mẹ, con bị kéo xuống nước.” cậu bé ngừng lại, ánh mắt hoảng loạn.
Bác sĩ ghi chú cẩn thận, nhận định rằng Linh có thể đã chứng kiến một sự kiện kinh hoàng, dẫn đến sốc tâm lý nặng. Linh tiếp tục kể, dù ngắt quãng:
“Người mặc áo đen cười to lắm, con sợ.” Những lời này khiến bà Hạnh bật khóc, còn anh Đức,
có mặt tại bệnh viện, cảm thấy tim mình thắt lại. Chi tiết về người mặc áo đen khớp với lời kể của bé Na.
Anh Đức lập tức liên hệ công an huyện, yêu cầu điều tra kỹ hơn
. Công an khám nghiệm lại thi thể anh Tuấn và chị Mai. Kết quả khiến mọi người sững sờ:
trên cơ thể cả hai có những vết bầm tím bất thường ở vai và cổ, không giống dấu vết của một vụ đuối nước thông thường.
Một vết bầm hình bàn tay trên cánh tay chị Mai cho thấy cô có thể bị giữ chặt trước khi chết.
“Đây không phải tai nạn,” trung úy Hưng, người phụ trách vụ án, kết luận có dấu hiệu bạo lực.
Một nhân chứng mới xuất hiện: bà Bảy, sống gần hồ Thủy Tinh. Bà rụt rè kể rằng chiều hôm tai nạn,
bà thấy một chiếc xe máy màu đen đỗ gần đó. Người lái xe đội mũ kín mặt, mặc áo đen, đứng quan sát từ xa. “
Tôi sợ quá, không dám ra hỏi. Giờ nghĩ lại, chắc tôi phải nói sớm hơn,” bà Bảy hối hận
. Lời khai này củng cố nghi ngờ về một vụ án mạng.
Công an phát hiện anh Tuấn nợ một băng nhóm tín dụng đen ở thị trấn lân cận, nổi tiếng với các chiêu trò đe dọa, bạo lực để đòi nợ.
Một thành viên trong băng, sau khi bị bắt, khai rằng họ được thuê để dằn mặt anh Tuấn vì chậm trả nợ.
Tuy nhiên, gã phủ nhận giết người, chỉ thừa nhận từng đe dọa qua điện thoại:
“Tụi tao chỉ hù thôi, ai ngờ cả nhà nó chết.” Ánh mắt lảng tránh của gã khiến công an nghi ngờ.
Những ngày sau, hành vi của Linh càng kỳ lạ. Một đêm, cậu bé đột nhiên dẫn bà Hạnh ra tận hồ Thủy Tinh,
chỉ tay xuống mặt nước và nói: “Họ ở dưới đó, không đi được.
” Bà Hạnh hoảng loạn kéo Linh về, nhưng cậu bé cứ ngoảnh lại nhìn hồ như bị thứ gì lôi kéo. Dân làng càng tin vào lời đồn về ma quỷ ở hồ Thủy Tinh.
Ông Tư mời một thầy cúng nổi tiếng về làng. Thầy khẳng định nơi này bị yểm bùa từ lâu, liên quan đến một vụ án mạng cũ.
Hồn những người chết oan vẫn lẩn khuất.
Công an tìm thấy một đoạn camera an ninh từ nhà bà Bảy, dù chất lượng thấp, ghi lại cảnh một người đàn ông mặc áo đen đẩy anh Tuấn và chị Mai xuống nước. Linh dường như bị kéo theo.
Người đàn ông này nhanh chóng bỏ đi, không để lại dấu vết rõ ràng.
Công an xác định hắn là thành viên băng tín dụng đen, nhưng kẻ này đã bỏ trốn.
Bác sĩ tâm lý kết luận Linh bị sang chấn tâm lý nặng, dẫn đến những hành vi bất thường.
Những câu nói về người mặc áo đen và tiếng cười có thể là ký ức bị bóp méo do cú sốc.
Tuy nhiên, một số chi tiết Linh kể, như tiếng cười đáng sợ và “họ không đi được,”
không hoàn toàn khớp với bằng chứng, khiến anh Đức và một số người nghi ngờ về yếu tố siêu nhiên.
Cao trào của câu chuyện đến khi dân làng tổ chức một buổi cúng lớn tại hồ Thủy Tinh để giải oan cho gia đình anh Tuấn.
Trong buổi cúng, Linh bất ngờ hét lên, chỉ tay xuống nước: “
Họ ở đó, đừng để họ kéo con.” cậu bé ngã quỵ bất tỉnh, đám đông hoảng loạn.
Một số người tin Linh bị hồn ma ám, nhưng anh Đức, dù run sợ, vẫn giữ niềm tin rằng sự thật nằm trong thế giới thực.
Sau nhiều tuần điều tra, công an triệt phá băng nhóm tín dụng đen, nhưng kẻ trực tiếp gây ra cái chết của anh Tuấn và chị Mai vẫn lẩn trốn.
Linh dần hồi phục, bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, nhưng vẫn mang ám ảnh tâm lý.
Thỉnh thoảng, cậu bé nhắc đến người mặc áo đen như một ký ức không thể xóa.
Bác sĩ nhận định những hình ảnh này có thể là sản phẩm của trí óc, nhưng không ai dám chắc.
Hồ Thủy Tinh trở thành nơi cấm kỵ trong làng. Dân chúng tránh xa, thì thầm về linh hồn và lời nguyền vây quanh nơi này.
Một số người tin rằng Linh thực sự đã chết và sống lại nhờ phép màu
, trong khi số khác cho rằng cô chỉ may mắn sống sót nhờ một cơ chế sinh học hiếm gặp.
Cảnh cuối, bà Hạnh ôm Linh đứng trước hồ Thủy Tinh, thầm cầu nguyện cho con trai và con dâu.
Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng thì thầm kỳ lạ từ mặt nước.
Linh siết chặt tay bà, ánh mắt vẫn hướng về phía hồ như đang tìm kiếm điều gì đó.
Câu hỏi về sự thật – liệu chỉ là tội ác của con người hay còn ẩn chứa điều gì bí ẩn hơn – vẫn treo lơ lửng không lời đáp.