Chỉ một cuộc gọi… tôi đã đánh mất cả đời mình

   

Hôm nay tối hôm đó, cô ấy gọi cho tôi.

Giọng cô ấy nhẹ nhàng tênh như làn gió gió nhẹ, yếu ớt đến cấp tôi phải căng tai mới nghe rõ từng chữ:
“ Anh về sớm được không? Em có chuyện quan trọng muốn nói.”

Hôm nay tối hôm đó, cô ấy gọi cho tôi.

Giọng cô ấy nhẹ nhàng tênh như làn gió gió nhẹ, yếu ớt đến cấp tôi phải căng tai mới nghe rõ từng chữ:
“ Anh về sớm được không? Em có chuyện quan trọng muốn nói.”

Tôi đang ở trong một căn hộ khách sạn ấm cúng, bên bờ là Mai – cô gái trẻ trung tôi quen qua một lần đi công tác. 

Mai đang cười, tay quạ lấy tôi, giọng ngọt như mía lùi:
“ Lại bà vợ gọi đấy à? Kệ đi, anh xứng đáng được vui mà…”

Tôi nhìn màn hình, thở dài rồi nhẹ nhàng tắt máy. Trong đầu chỉ thích thoáng qua một suy nghĩ đầy chủ quan: “ Chắc chắn lại giận dữ với cơn. Lúc nào đó như vậy. ”

Tôi không quay về. Tôi cũng không gọi lại. 

 

Bình tĩnh buổi tối hôm đó, tôi còn quên bẵng đi giọng nói khẩn thiết trong điện thoại . 

Cô ấy – người phụ nữ đã ở bên tôi gần 10 năm, từ lúc này tôi còn là chàng đàn ông trắng tay – giờ chỉ còn là cái bóng mờ trong tâm trí tôi, khi mà cuộc sống bắt đầu dồi dào, đủ đầy, và tôi có nhiều lựa chọn hơn.

Tối hôm nay tôi trở về nhà, mở ra một bước chân trong ánh đèn đường leo chiếu qua khe cửa sổ.

Một trùm trùm đen tối màu không thuộc thuộc tính . 

Không có mùi thức ăn, không tiếng tivi, không giọng nói quen thuộc nào vang lên hỏi

 “ Anh ăn gì chưa?”

Tôi bật đèn.

Căn nhà gọn gàng một cách thông thường. 

Nhưng điều lạ nhất là: không có bóng thơm vợ tôi đâu.

Tủ quần áo trong phòng đã trôi đi một nửa. 

Trên bàn ăn chỉ còn một tờ giấy nhắn, dòng chữ viết tay quen thuộc:

“ Anh nhớ giữ sức khỏe. ”

Tôi nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô ấy giận tôi? Rồi bỏ đi như thế này sao?

Tôi bật cười khẽ. “Lớn rồi mà vẫn dỗi hờn như con nít.”

Tôi không gọi. Không nhắn. Tôi nghĩ, vài hôm nữa cô ấy sẽ quay về thôi. Giống như mọi lần. Nhưng lần này, cô ấy không về.

Ba ngày trôi qua.

Không một dòng tin nhắn. Không một cuộc gọi. 

Không một dấu hiệu nào cho thấy cô ấy vẫn ổn. Tôi bắt đầu thấy lạ. Rồi thấy lo.

Tôi gọi. Tắt máy.

Tôi nhắn. Không hồi âm.

Lúc ấy, tôi mới thấy bồn chồn.

Tôi bắt đầu gọi cho bạn bè cô ấy, đồng nghiệp của cô ấy, thậm chí đến tận nhà bố mẹ vợ. Ai cũng lắc đầu, ai cũng bảo: “Từ hôm đó đến giờ không thấy con bé đâu.”

Trong lòng tôi bắt đầu có một linh cảm chẳng lành. Cô ấy chưa từng như vậy. 

Dù giận, dù đau, cô ấy cũng luôn để tôi biết mình đang ở đâu, đang an toàn. Nhưng lần này thì không.

Tôi điên cuồng lần tìm từng dấu vết nhỏ. 

Rồi một người bạn cũ của vợ tôi gọi lại, giọng run rẩy:

“Anh biết chưa? Cô ấy nhập viện rồi. Ở khoa Huyết học – Bệnh viện Trung ương.”

Tôi chết lặng.

Tôi phóng xe như bay đến bệnh viện. Tim đập mạnh, cổ họng khô rát. 

Trái tim tôi lúc ấy như bị ai bóp nghẹt.

Tôi lao vào phòng bệnh nhưng chỉ thấy chiếc giường trống. 

Y tá nói cô ấy đang làm các xét nghiệm chuyên sâu, nhưng gương mặt chị ta thoáng buồn khi liếc nhìn tôi:
“Anh là chồng cô ấy à? Vậy… anh nên chuẩn bị tinh thần.”

Lòng tôi như có ai dội gáo nước đá.

Tôi đợi đến chiều muộn thì cuối cùng cũng gặp lại được cô ấy. Cô nằm đó, xanh xao, yếu ớt. Đôi mắt vẫn đẹp nhưng đã hằn rõ tia máu. Cô nhìn thấy tôi, cười khẽ:

“Sao lâu vậy mới tới?”

Tôi nghẹn họng. Tôi không biết phải nói gì. Tôi muốn xin lỗi, nhưng cổ họng nghẹn ứ.

Cô vẫy tay: “Ngồi xuống đi. Em biết bệnh mình mà… Lúc đầu cũng nghĩ giấu anh, nhưng hôm đó em thấy mệt quá, nên mới gọi…”

“Là chuyện quan trọng nhất đời em đấy, nhưng… anh không nghe.”

Tôi gục đầu xuống giường bệnh, bật khóc như một đứa trẻ.

Vợ tôi mắc một căn bệnh hiếm gặp liên quan đến hệ miễn dịch, phát hiện muộn. 

Bác sĩ lắc đầu. Cô ấy chỉ còn vài tháng. Cùng lắm là nửa năm nếu điều trị tốt.

Nhưng lúc tôi biết, bệnh đã di căn. Cô ấy đã trải qua gần 2 tháng chiến đấu một mình, âm thầm đến mức không ai hay biết.

Còn tôi thì đang mải mê say đắm trong vòng tay người phụ nữ khác.

Những ngày sau đó, tôi gần như bỏ hết công việc để túc trực bên cô. 

Tôi muốn làm lại từ đầu, chăm sóc cô ấy, bù đắp tất cả. Nhưng thời gian chẳng chờ ai cả.

Cô ấy yếu dần từng ngày.

Có lần tôi nói:
“Hay mình đi nước ngoài chữa trị thử em nhé, có nơi họ nghiên cứu mấy ca bệnh này mà…”

Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt trìu mến:

“Để làm gì anh? Em mệt rồi… Giờ em chỉ muốn… anh nắm tay em, lâu thật lâu, cho đến khi em không còn cảm nhận được nữa.”

Tôi khóc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi khóc không phải vì thua lỗ, vì bị phản bội, vì ai đó rời bỏ… 

Mà vì tôi đã để mất người duy nhất yêu tôi bằng cả cuộc đời, ngay cả khi tôi là kẻ tệ bạc nhất.

Tôi nhớ lại tất cả.

Nhớ những ngày tôi trắng tay, cô ấy đi làm thêm tối ngày để phụ tôi tiền vốn.
Nhớ ngày tôi ốm nặng nằm viện, cô ấy vừa chạy việc vừa chăm tôi, không ngủ suốt ba đêm liền.
Nhớ lần đầu tôi thành công, cô ấy mừng rơi nước mắt, nói: “Cuối cùng anh cũng được sống là chính mình.”

Còn tôi? Tôi đang làm gì cho cô ấy?

Một cuộc gọi cuối cùng, tôi cũng không nghe hết. Một cơ hội để nói lời yêu, tôi cũng bỏ lỡ.

Ngày cô ấy ra đi, trời đổi mưa. không , nhưng dai .​

Tôi ôm di ảnh cô trong tay, mà như ôm cả trái tim mình mảnh vụn. 

Cô ấy vẫn cười trong ảnh, dịu dàng, hiền hậu. Nụ cười ấy từng là bầu trời của tôi .

Giờ, chỉ còn là một ký ức xa xôi.

Sau lễ tang, tôi trở về căn nhà cũ. Mọi thứ còn nguyên như lúc cô ấy còn sống. 

Ở đầu giường có một cuốn sách nhỏ. Là nhật ký của cô ấy.

Trang cuối ghi dòng này:

“ Nếu có lỗi sau, em vẫn muốn gặp lại anh. Nhưng lần này, nếu em có gọi điện, anh hãy nghe máy nhé…”

Tôi ôm cuốn sổ vào lòng, khóc như một kẻ điên cuồng .

Từ đó đến nay đã 3 năm. Tôi không yêu ai khác. 

Tôi cũng không tìm đến Mai – cô gái từng làm tôi đắm say. Mọi thứ không còn ý nghĩa gì nữa.

Tôi sống trong chuỗi ngày lỗi bằng những việc làm nhỏ bé . 

Tôi đi làm từ thiện ở các thư viện ung thư, nơi từng là “ nhà tạm” cuối đời của cô ấy. 

Tôi góp ý mở một mang tên cô – giúp đỡ những người phụ nữ bị bệnh nan y nhưng không có điều kiện chữa trị.

Không cần phải chỉnh sửa lại bất cứ điều gì. 

Chỉ là tôi không thể ngồi yên, trong khi người tôi yêu nhất đã từng phải chiến đấu một mình mà tôi thì vắng mặt.

Đêm nào tôi cũng nghe lại đoạn ghi âm cuộc gọi cô ấy để quay lại hôm nay – bản sao lưu mà điện thoại tự động lưu. 

Giọng cô ấy vẫn còn trong trẻo nhưng mệt mỏi:

“ Anh ơi… nếu anh bận thì thôi. Em chỉ muốn nói em yêu anh. Và nếu có chuyện gì… anh đừng buồn nhé. Em đã sống đời bên người em yêu. ”

Giá như tôi chỉ cần nghe câu nói hôm nay ấy . Giá như tôi đặt điện thoại xuống mà bước ra khỏi khách sạn. Giá như… tôi yêu cô ấy đúng lúc đó.

Nhưng đời này, làm gì có bao nhiêu lần “ giá như” để sửa sai?

 

Tôi mất cô ấy – không phải vì ai khác. Mà vì chính sự vô tâm, chủ quan và phản bội của chính mình.

Chỉ một cuộc gọi… tôi đã đánh mất cả đời.