Bé Gáι 12 Tuổι Có TҺaι NҺập Vιệп Cấp Cứu, Bác Sĩ Lặпg Ngườι KҺι Bιết Sự TҺật Đằпg Sau…
Tiếng còi xe cứu thương xé toạc màn đêm Hà Nội. Hùng lao vào bệnh viện, ôm chặt Mai
– cô gái nhỏ nhắn, tái nhợt, đang chuyển dạ. “Cô ấy là vợ tôi!” anh hét lên trước ánh mắt nghi ngờ của y tá
. “Cô bé này bị sao?” họ hỏi, nhìn vóc dáng như trẻ con của Mai. Hùng gào to: “Cô ấy không phải trẻ con!”
Không gian lặng ngắt, những ánh mắt phán xét đổ dồn về anh. “Làm ơn cứu cô ấy trước, tôi sẽ giải thích,” Hùng cầu xin.
Mai được đẩy vào phòng cấp cứu, để lại Hùng đứng chơ vơ giữa hành lang lạnh lẽo, đối mặt với những lời thì thầm đầy khinh bỉ.
Bốn năm trước, tại một triển lãm tranh ở Hà Nội, Hùng gặp Mai.
Cô đứng lặng trước bức tranh của anh, ánh mắt sâu thẳm, khác hẳn vẻ ngoài nhỏ bé. “Cháu thích bức tranh này à?” Hùng hỏi đùa. “
Tôi không phải trẻ con,” Mai đáp, giọng trầm tĩnh. Hùng ngạc nhiên, nhưng ánh mắt cô khiến anh tò mò.
Qua những cuộc trò chuyện, anh nhận ra Mai không chỉ thông minh mà còn sâu sắc, với góc nhìn vượt xa tuổi tác.
Một ngày, trong căn gác nhỏ, Mai tiết lộ: “Cơ thể tôi ngừng phát triển từ năm 10 tuổi vì một căn bệnh hiếm.
Nhưng tôi 25 tuổi, là một người phụ nữ trưởng thành.” Hùng sững sờ, nhưng hồ sơ y tế xác nhận lời cô. “
Tôi kể vì tôi tin anh,” Mai nói. Từ đó, cô thay đổi cuộc đời anh, khơi dậy cảm giác được thấu hiểu mà anh đã quên từ lâu.
Tình cảm giữa họ lớn dần, nhưng Hùng sợ hãi ánh mắt xã hội.
“Họ sẽ nhìn em như một đứa trẻ và anh như kẻ biến thái,” anh nghĩ. Mai nhận ra nỗi sợ của anh. “Anh sợ ánh mắt người khác, hay sợ chính cảm xúc của mình?” cô hỏi.
“Em sợ mọi người không hiểu, nhưng em sợ nhất là anh từ bỏ.” Lời nói của cô khiến Hùng nhận ra:
tình yêu thật sự đáng để vượt qua mọi định kiến.
Một sáng, Mai run rẩy cầm que thử thai hai vạch đỏ. “Em có thai,” cô nói, giọng nghẹn ngào.
Hùng kinh ngạc, niềm vui xen lẫn nỗi lo về cơ thể yếu ớt của Mai. “Em sẽ làm tất cả để bảo vệ con,”
Mai kiên định. “Anh ở đây, chúng ta sẽ cùng vượt qua,” Hùng hứa.
Đêm ấy, dưới cơn mưa xối xả, Mai đau đớn dữ dội. Hùng bế cô lao đến bệnh viện.
“Cứu cô ấy!” anh hét lên. Các y tá chần chừ trước vóc dáng nhỏ bé của Mai, nhưng Hùng khẳng định:
“Cô ấy là vợ tôi, đang chuyển dạ!” Mai được đưa vào cấp cứu, còn Hùng đứng ngoài, đối mặt với những lời thì thầm ác ý:
“Anh ta làm gì với cô bé đó?”
Trong phòng cấp cứu, Mai yếu ớt cầu xin: “Cứu con tôi.” Các bác sĩ nỗ lực hết sức.
Ngoài hành lang, Hùng cầu nguyện, trái tim nặng trĩu. Cuối cùng, bác sĩ bước ra: “Mẹ con đều an toàn.”
Hùng bật khóc, chạy vào thấy Mai mỉm cười yếu ớt và một bé gái nhỏ trong nôi. “Chúng ta đặt tên con là Bình Minh,” Mai thì thào.
“Con là ánh sáng của chúng ta,” Hùng đáp, nước mắt lăn dài.
Câu chuyện của Mai và Hùng lan truyền, gây tranh cãi. Một bên chỉ trích Hùng, một bên tò mò về sự thật.
Họ quyết định lên truyền hình để kể câu chuyện của mình. Trước hàng triệu khán giả, Mai nói:
“Tôi mắc bệnh hiếm khiến cơ thể ngừng phát triển, nhưng tôi là một người phụ nữ, và tình yêu của chúng tôi là thật.” Hùng tiếp lời: “
Mai là người phụ nữ mạnh mẽ nhất tôi từng biết. Tôi tự hào là chồng cô ấy.” Lời nói của họ chạm đến trái tim khán giả, biến chỉ trích thành sự đồng cảm.
Thời gian trôi qua, Mai hồi phục, Bình Minh lớn lên trong tình yêu thương.
Gia đình nhỏ của họ trở thành biểu tượng của lòng can đảm và tình yêu vượt định kiến.
Một buổi chiều ở công viên, Mai hỏi: “Anh có hối hận vì chọn em không?” Hùng nắm tay cô: “Không bao giờ.
Nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn đi cùng em.” Dưới ánh hoàng hôn, họ nhìn Bình Minh chơi đùa, biết rằng dù tương lai có thử thách gì, họ sẽ luôn có nhau.