Trường cấp ba Đông Hòa vốn nổi tiếng nề nếp, chưa bao giờ dính tai tiếng gì lớn,
cho đến khi… ba cô giáo lần lượt mang bầu mà không rõ cha đứa bé là ai.
Đầu tiên là cô Dung – dạy Văn, 29 tuổi, độc thân.
Một hôm vào tiết, cô thình lình ngất xỉu, đưa đi viện mới phát hiện thai hơn ba tháng.
Cô khóc cạn nước mắt, nhất quyết không khai “cha đứa bé là ai”.
Hai tuần sau, tới lượt cô Mai – dạy Sinh – vốn nổi tiếng nguyên tắc, còn đang chuẩn bị sang Úc du học.
Bác sĩ bảo cô có bầu gần bốn tháng. Khi được hỏi về “tác giả”, cô chỉ lắc đầu: “Tôi không biết.”
Cả trường chưa hết xôn xao thì đến lượt cô Bích – dạy Thể dục – người yêu xa đã ba năm chưa gặp mặt.
Thai hơn năm tháng, cô cũng nói như hai người kia: “Không rõ là của ai, tôi không nhớ gì cả.”
Ba cái bụng to vượt mặt, ba lời khai giống nhau đến rợn người.
Dư luận nổ như lò áp suất. Các group kín của hội phụ huynh dậy sóng, thậm chí có tin đồn…
tập thể nam giáo viên bị gọi lên test ADN!
Hiệu trưởng Lê – người nổi tiếng điềm đạm – im lặng trước báo giới, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Chúng tôi đang xử lý nội bộ. Nếu là lỗi hệ thống, nhất định phải vá lại từ gốc.”
Rồi ông xin nghỉ phép một tuần – nói là đi công tác với Sở Giáo dục.
Một tuần sau, ông Lê trở lại trường với một tập hồ sơ dày, gọi ba cô lên phòng riêng làm việc.
Không ai biết ông đã tìm được gì, nhưng sáng hôm sau,
ông tổ chức một buổi họp kín với toàn bộ giáo viên. Không học sinh nào được vào.
Buổi chiều, cô Dung xin nghỉ dạy. Cô Mai khóc sưng mắt, còn cô Bích thì nộp đơn xin chuyển công tác.
Tối hôm đó, một giáo viên vô tình đăng ảnh chụp bảng chiếu PowerPoint trong cuộc họp lên Facebook
– tấm ảnh nhanh chóng bị xóa, nhưng vài người đã kịp lưu lại.
Trong ảnh là dòng tiêu đề:
“Báo cáo nội bộ: Sai sót hệ thống và dấu vết DNA từ ngân hàng máu sinh học năm 2020.”
Hóa ra, ba năm trước,
trường Đông Hòa hợp tác với một viện nghiên cứu để tổ chức “chương trình sức khỏe sinh sản” cho giáo viên nữ
– bao gồm lưu trữ tế bào, xét nghiệm gen, và… tình nguyện hiến mẫu cho nghiên cứu sinh học.
Ba cô gái nọ đều đã hiến mẫu. Không ai ngờ rằng, viện nghiên cứu đó về sau bị sáp nhập, hồ sơ dữ liệu bị trộn lẫn
. Một lô mẫu tinh trùng từ các tình nguyện viên nam – vốn phục vụ cho nghiên cứu mô phỏng thụ tinh
– đã bị chuyển nhầm sang đơn vị lưu trữ IVF thật sự.
Mà người đứng đầu đơn vị lưu trữ đó, lại chính là… ông Lê – hiệu trưởng – trước khi về trường Đông Hòa công tác.
Ba tháng trước, trung tâm sinh học mới rà soát hệ thống và phát hiện có ba ca mang thai bất thường, không đăng ký điều trị mà vẫn… mang thai thành công – do vô tình sử dụng mẫu tinh trùng từ chương trình nghiên cứu cũ.
Hồ sơ ADN chỉ ra một điều oái oăm: cả ba mẫu thai đều cùng một “nguồn cha” – chính là… ông Lê.
Năm xưa, để “đóng góp cho khoa học”, ông từng hiến mẫu
, nghĩ chỉ để làm phân tích gen – không ngờ lại trở thành “cha sinh học”
của ba đứa trẻ một cách đầy… không chính danh.
Khi phát hiện, ông âm thầm xác minh. Rồi, với tư cách hiệu trưởng,
ông chọn xử lý nội bộ để không làm ầm ĩ thêm – vì các cô giáo là nạn nhân, còn ông… là hệ quả của một lỗi y khoa.
Sau buổi họp kín ấy, ba cô giáo đều nhận một khoản bồi thường lớn từ trung tâm sinh học
và được hỗ trợ chuyển nơi công tác theo nguyện vọng.
Lê nộp đơn xin thôi việc.
Một tháng sau, ông chuyển vào tu viện nhỏ ở miền Trung, không mang theo gì ngoài một cuốn sổ tay.
Mỗi năm, đúng ngày khai giảng, người ta thấy ông gửi ba bó hoa tới ba tỉnh khác nhau, ghi vỏn vẹn dòng chữ:
“Chúc mẹ tròn con vuông. Cảm ơn vì đã mạnh mẽ hơn tôi.”